Ngày mai cũng muốn gặp anhchương-chap mới nhất 2023

Bạn đang tìm ngày mai cũng muốn gặp anh hãy để 123docx gợi ý cho bạn qua bài viết Ngày mai cũng muốn gặp anhchương-chap mới nhất 2023 nhé.

New Page

Chương 37 Chương 37

  1. căn nhà
  2. sau khi băng qua thị trấn tôi đã trốn thoát
  3. Chương 37

Chương 61Chương 60Chương 59Chương 58Chương 57Chương 56Chương 55Chương 54Chương 53Chương 52Chương 51Chương 50Chương 49Chương 48Chương 47Chương 46Chương 45Chương 44Chương 43Chương 42Chương 41Chương 40Chương 39Chương 38 37 Tập 36 Tập 35 Tập 34 Tập 33 Tập 32 Tập 31 Tập 30 Tập 29 Tập 28 Tập 27 Tập 26 Tập 25 Tập 24 Tập 23 Tập 22 Tập 21 Tập 20 Tập 19 Tập 18 Tập 17 Tập 16 Tập 15 Tập 14 Tập 13 12 Tập 11 Tập 10 Tập 9 Tập 8 Tập 7 Tập 6 Tập 5 Tập 4 Tập 3 Tập 2 Tập 1

Trước đó

Kế tiếp

Chương 37:

Trải qua một hồi trăn trở, Ninh Anh sau khi nghe được Trình đại nương truyền lời, lại đắn đo cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng cảm thấy có thể thử, bèn đến phố Thạch Kiều một chuyến.

Chu lão đầu thấy nàng bằng lòng đến thì vô cùng cao hứng, nói: “Thật ra cửa tiệm này ta không muốn qua tay đâu, không nỡ.”

Ninh Anh cười nói: “Thế Chu lão gia tử hà cớ gì còn tìm đến ta?”

Chu lão đầu: “Lão bà tử thúc giục ta đến chỗ Đại Lang bên kia, cửa tiệm nhà hắn rất bận, cần người giúp việc.” Lại nói, “Ta nghe Khương nương tử nói muốn làm lẩu thì sinh ra vài phần hứng thú, cho nên muốn đến thưởng thức tay nghề của ngươi.”

Ninh Anh sảng khoái đồng ý: “Không biết Chu lão gia tử muốn nếm thử loại nào?”

Chu lão đầu: “Ngươi biết làm những loại nào?”

Ninh Anh nghiêm túc nói: “Măng chua hầm vịt, canh cá lóc, gà hầm, cháo trắng… đều được.”

Chu lão đầu nghĩ ngợi một hồi, “Thế thử canh cá lóc xem sao.”

Ninh Anh: “Vậy thì làm canh cá lóc.” Dừng một chút nàng nói, “Ta không thích bày việc, một mình ở trong phòng bếp sẽ bận tối mày tối mặt, nồi chỉ cần đơn giản, mỗi ngày đến giờ đều nấu một nồi canh đặc để ở đó, chuẩn bị rau củ quả, một nồi đất nung, một cái bếp nhỏ bùn đỏ, mấy miếng than, gia vị….”

Chu bà tử ở bên cười nói: “Thế thì quả thật bớt việc, rau xanh cứ bày vài rổ đưa lên là được, không cần bày bát đĩa gì cho đỡ phải thu dọn.”

Ninh Anh: “Chính là ý đó.”

Nàng hay nói, lại khéo ăn khéo nói, sau khi nói rõ nguyên liệu nấu ăn với Chu lão đầu, Chu lão đầu tự mình đi chọn mua, Chu bà tử ở lại trong cửa tiệm nói chuyện phiếm với Ninh Anh.

Biết Ninh Anh là quả phụ bị nhà phu quân đuổi, Chu bà tử nói: “Một nữ lang gia ra ngoài kiếm ăn rất bất tiện, khen cho ngươi có dũng khí này.”

Ninh Anh lạc quan nói: “Ôi chao, Chu ma ma nói quá lời rồi, ta không có con cái, nhà mẹ đẻ cũng không tựa vào được, dù sao cũng phải kiếm đường sống chứ.” Lại nói, “Huống chi dáng vẻ ta thô, không mấy lang quân xem trọng, nói gì thì cũng nên tìm cách sống qua ngày.”

Chu bà tử nói: “Khương nương tử không được tự coi nhẹ mình, trên đời này chỉ có nam nhân không lấy được vợ, không có chuyện nữ nhân không gả được chồng.”

Ninh Anh nhếch miệng nở nụ cười, cảm thấy những lời này thật sự đáng yêu muốn chết.

Chu lão đầu bên kia làm việc cũng rất nhanh lẹ, rất nhanh đã mua được hai con cá lóc về, còn cả một đống rau xanh.

Nhìn hai con cá lóc béo mập tươi sống trong thùng gỗ, Ninh Anh cười tít mắt nói: “Làm phiền Chu lão gia tử rồi.”

Chu lão đầu bừng bừng hứng thú nói: “Khương nương tử là chủ bếp, hai ta làm trợ thủ cho ngươi, có việc gì cần cứ nói.”

Ninh Anh: “Thế thì tốt quá, ta sẽ không khách khí.”

Nàng nhanh nhẹn mang hai con cá đến sau bếp giết, thao tác thuần thục, chỉ cần dùng một đôi đũa đã giữ được hai con cá.

Thấy chiếc đũa kia cắm từ miệng cá đến bụng cá, Chu bà tử nói: “Xem ra Khương nương tử là người trong nghề.”

Ninh Anh lừa dối nói: “Học nghề từ quân mẫu thôi.”

Cá lóc nhiều chất nhầy, không dễ xử lý, cần dùng khăn quấn thân cá để khỏi trơn trượt.

Cạo vảy cá, mổ bụng moi ruột, lấy mang cá, róc xương sống, một loạt động tác không mang theo chút chần chừ nào.

Lúc này Chu bà tử đã hoàn toàn tin nàng có mấy phần bản lĩnh rồi.

Lọc xong đầu cá và xương cá, Ninh Anh dùng mỡ heo chiên vàng cá, chờ đến khi hai mặt cá đều vàng lụm mới múc nước cho vào nồi.

Nàng bật lửa to nấu nước, cuối cùng bắt đầu điều chế gia vị cho nước canh, lúc này lại thêm vào gừng thái sợi, táo đỏ, sau đót bật lửa nhỏ ninh canh.

Vợ chồng già ở bên hỗ trợ rửa rau, Ninh Anh nói với bọn họ rau cỏ phải nhúng nóng ăn mới ngon.

Chu lão đầu chọn không ít những loại mình thích ăn, bởi vì ở vùng thôn nên tôm tươi cũng rẻ hơn ở trong kinh nhiều, Ninh Anh làm không ít tôm hùm đất.

Chu lão gia tử còn mua kha khá đậu phụ.

Trong lúc hai người xử lý rau xanh, Ninh Anh lại đi thái lát cá mỏng như cánh ve, mỗi một lát đều gần như trong suốt, hình dáng to nhỏ tương đương, trong màu trắng tinh của thịt cá còn mang theo chút đo đỏ của tơ máu.

Nàng cẩn thận bày cá ra bàn, giống như lúc trước hầu hạ Lý Du, tất cả đều tinh xảo, nhìn mà vui mắt.

Chờ nàng thái hết hai con cá, nàng lại hỏi nhà bán tương tốt nhất trong phường, bởi vì tương chấm là linh hồn của món này.

Chu lão đầu lập tức đến nhà kho lấy ra ba loại, cẩn thận giới thiệu cho nàng.

Ninh Anh thử từng loại, sau cùng chọn loại nước tương không lấn át mùi cá tươi, nhưng nàng vẫn cảm thấy mùi vị vẫn kém hơn nước tương chỗ Lý Du một chút.

Chiếu theo lẽ thường, nàng điều chế ba bát tương theo khẩu vị của ba người, tỏi hành băm nhỏ là không thể thiếu, còn rưới thêm một ít dầu mè.

Canh cá trong nồi sành đã được được ninh thành màu trắng sữa, bởi vì đã dùng qua mỡ heo chiên vàng nên hương thơm rất nồng đậm.

Thấy màu canh đã ổn rồi, Ninh Anh nêm nếm một ít gia vị, cẩu kỷ cùng hồ tiêu.

Chu lão đầu tò mò nếm thử nước canh kia, nước canh vào miệng hương thơm lan tỏa bốn phía, cực kỳ hợp khẩu vị dân bản xứ.

Ninh Anh nói: “Nếu ăn lẩu cá lóc vào mùa thu đông, có thể thêm một ít sâm, vô cùng bổ dưỡng.”

Chu lão đầu gật đầu, “Sâm tốt.”

Than trong bếp lò đã chuẩn bị xong, Chu bà tử mang tới một cái nồi đất, Ninh Anh múc canh cá sang nồi đất, than cũng bắt đầy bén lửa, nước canh trong nồi đất bắt đầu sôi ùng ục.

Ninh Anh múc cho hai người thêm một chén nước canh, rắc chút hành thái vào trong, nói: “Hai vị nếm thử canh này trước xem thế nào.”

Chu bà tử dùng thìa múc một muỗng thổi nguội cho vào miệng, màu canh trắng sữa, hương vị thơm ngon, mặn nhạt vừa phải.

Thấy thao tác chế biến của nàng đơn giản, nhưng thành quả lại rất ngon.

“Ta nhìn thấy ngươi cũng không cho gì, sao hương vị lại đậm như vậy.”

Ninh Anh cười nói: “Cá lóc vốn đã tươi ngon, cái cốt lõi chính là nguyên nước nguyên vị.”

Chu lão đầu gật đầu, “Ta rất tán thưởng lời này.”

Lão dùng nửa chén canh, liên tục cảm thán.

Ninh Anh lại động đũa gắp cho hai vị lát cá.

Lát cá trắng trong, chỉ cần nhúng vào trong canh là có thể vớt ra ăn được.

Nàng lần lượt cho bọn họ thử ba loại nước chấm, Chu lão đầu rất có hứng thú với bát nước chấm chua cay, nếm một miếng vị giác vô cùng sảng khoái.

Lát cá non mịn trơn nhẵn, da cá còn độ dai, lại không cứng, thấm đẫm nước chấm chua cay cho vào trong miệng, quả thật mang theo một phong vị khác.

Chu bà tử lại thích nước chấm thanh đạm, khẩu vị của bà không khác Lý Du là mấy, thích đồ ăn loãng.

Cũng nhờ có cái tật kén ăn kia của Lý Du mà Ninh Anh đã rèn ra một tay nghề tốt, nếu là thứ gì khiến hắn nói hài lòng, trình lên chắc chắn có thể khiến người ta tin phục vài phần.

Vợ chồng già dùng xong lát cá thì khen không dứt miệng.

Lúc này Ninh Anh mới lộ vẻ tươi cười, theo chân bọn họ nói kỹ thuật thái cá lát.

Chu bà tử hài lòng nói: “Nồi lẩu này rất ngon, già trẻ đều hợp, còn rất phù hợp với khẩu vị dân bản xứ chúng ta.”

Chu lão đầu: “Ăn cay mới ngon, người đất Thục rất thích.”

Chu bà tử cao hứng nói: “Ngày khác cũng nên để cho đám Đại Lang nếm thử.” Lại nói, “Khương nương tử có tay nghề nấu nướng tốt như vậy, lo gì không kiếm được tiền trang trải.”

Chu lão đầu vừa ăn cá vừa nói: “Tay nghề này của Khương nương tử quả thật rất khá, lần này chúng ta có thể gặp được nhau cũng coi như là duyên phận.”

Ninh Anh cười tít mắt nói: “Chu lão gia tử đã quá lời rồi.”

Chu lão đầu xua tay, “Một phụ nhân ra ngoài kiếm ăn tóm lại cũng không dễ gì, chuyện lúc trước ta đã bàn bạc qua với lão bà tử, không biết ý nương tử thế nào?”

“Nếu ngươi có ý đó, chúng ta sẽ giao cửa tiệm này cho ngươi, nhà cũ ngươi có thể vào ở, coi như có chỗ đặt chân dung thân.”

“Còn về tiền kinh doanh cửa tiệm thì chia đôi, chúng ta cung cấp cửa tiệm, ngươi cung cấp tay nghề.”

“Chỗ này để cho ngươi dùng kinh doanh, chúng ta sẽ không nhúng tay vào quản, nếu ngươi bận không kham nổi, ta sẽ bảo Đại Lang bên kia đưa một nha đầu sang đây phụ ngươi một tay, tiền công do chúng ta trả, ngươi nghĩ thế nào?”

Ninh Anh tò mò hỏi: “Chu lão gia tử không sợ bị lỗ sao?”

Chu lão đầu: “Chính vì điều này cho nên mới muốn thử xem tay nghề của ngươi thế nào rồi bàn chuyện hợp tác.” Lại nói, “Phu phụ già chúng ta là chọn người cho thuê, nếu cho thuê cửa tiệm lung tung, ta lại không cam lòng. Nếu như giữ khư khư trong tay, ta lại không làm gì được, càng nghĩ càng thấy hai chúng ta hợp tác là tốt nhất.”

Chu bà tử cũng nói: “Ban đầu ta vốn không đồng ý, nhưng sau khi thử qua tay nghề của Khương nương tử ta thấy ngươi đúng là có mấy phần bản lĩnh.”

“Một mình ngươi lưu lạc bên ngoài kiếm sống, muốn ở chỗ này đặt chân vốn không phải chuyện dễ, nếu là có Chu gia chúng ta giúp đỡ, cũng không đến mức bị lũ ma cũ bắt nạt ma mới.”

“Cửa tiệm này là vì chúng ta lớn tuổi rồi không quản được nữa, đã từng nghĩ bán nó kiếm chút tiền quan tài, trong tay có mấy đồng lòng dạ cũng yên tâm hơn.”

“Khương nương tử nếu có chê đắt, vậy chúng ta hợp tác kinh doanh thử xem. Thứ nhất là cho ngươi có nơi sống yên ổn, cái gì cũng có sẵn, không cần đập nhiều tiền vào; thứ hai chúng ta cũng muốn kinh doanh cửa tiệm , mỗi năm chỉ thu chút tiền thuê nhà đó chúng ta không cam lòng, tổng thể là như vậy.”

Ninh Anh nghĩ ngợi một hồi, nói: “Ta cũng chưa mở cửa tiệm bao giờ, vẫn là lần đầu thử tay nghề.”

Chu lão đầu nói: “Hết cách rồi, dù sao cũng là cửa tiệm nhà mình, mới mở chắc cũng không kiếm được mấy đồng, nhưng được cái là cái gì cũng có sẵn, nếu ngươi có lòng tin, ta trở về sẽ bàn bạc với Đại Lang, để cho bên hắn chia một nha đầu đến đây giúp đỡ.”

Ninh Anh: “Bình thường hai người không quản sao?”

Chu lão đầu: “Không quản, ngươi thích lăn lộn thế nào cứ làm thế nấy.”

Ninh Anh không khỏi vui vẻ, không ai vung tay múa chân với mình, cảm giác này thật tốt.

Chu lão đầu tiếp tục nói: “Bình thường chọn mua nguyên liệu nếu có thứ gì không biết cũng có thể tìm chúng ta, cửa tiệm của Đại Lang nhà ta ở ngay con phố bên cạnh, lui tới khá thuận tiện. Về sau chờ bên này kinh doanh ổn định rồi, chúng ta hầu như đều ở bên kia, không rảnh quản ngươi ở bên này.”

Ninh Anh cẩn thận tính toán một hồi, nói: “Hai vị cho ta về cân nhắc một chút, chậm nhất là ngày mai sẽ trả lời các vị, các vị thấy thế nào?”

Chu lão đầu: “Khương nương tử là người sảng khoái, chúng ta sẽ chờ tin tức từ ngươi.”

Song phương quyết định xong, Ninh Anh lại gắp cho bọn họ mấy con tôm hùm đất.

Chu lão đầu rất thích ăn tôm viên, dùng nhiều hơn mấy con. Còn có bánh nhân đậu cũng không tệ, canh cá lão cũng uống không ít.

Ăn xong bữa cơm này, hai vị lão nhân đều vô cùng thỏa mãn.

Chu lão đầu cũng là người tham ăn, thậm chí còn nhớ thương đến nồi canh măng om vịt kia.

Ninh Anh cũng rất vui, cảm thấy bọn họ đều là người thành thật, không nói mấy lời hoa mĩ, trao đổi rất thoải mái.

Sau khi rời khỏi Chu gia, vì đề phòng bất trắc, nàng đặc biệt đến nhà hàng xóm xung quanh hỏi thăm phẩm hạnh của người nhà này. Nàng mới đến, không biết tình huống nơi đây, lỡ gặp phải người khó chơi lại thích chiếm hời của người khác thì quả thật là xui xẻo.

Lục tục nghe ngóng một hồi đưa ra kết luận danh tiếng của Chu gia vẫn rất được, đều là thị dân thành thật, không có nhiều tin đồn tiêu cực.

Sau khi trở lại nơi đặt chân, Ninh Anh cẩn thận tính toán một phen, cảm thấy kế hoạch của Chu lão đầu cũng có lý.

Một mình nàng sống ở bên ngoài, muốn đứng vững gót chân ở đây mới đầu sẽ rất khó khăn, nếu có thể mượn lực dân bản xứ đương nhiên sẽ dễ sống hơn vài phần, ít nhất không ai vô duyên vô vớ tìm đến gây chuyện.

Còn về chuyện hợp tác, không cần tốn tiền thuê ban đầu mà còn có thể giải quyết được vấn đề chỗ ở, bên kia cũng sắp xếp một nha đầu đến giúp đỡ, công việc kinh doanh thế nào bọn hắn lại không quản, chỉ cần chia lợi nhuận là được.

Nếu suy xét về lâu về dài, chuyện này đối với Ninh Anh mà nói giống như nàng làm việc không công vậy.

Dù sao toàn bộ công việc kinh doanh đều dựa vào một mình nàng chống đỡ, bọn hắn phủi tay không quản không khác gì chưởng quầy chỉ cần ngồi rung đùi thu tiền. Nhưng nếu như chỉ làm ngắn hạn thì quả thật rất thích hợp với nàng.

Nếu nàng ở đây có gặp phải vấn đề gì khó cũng có thể nhờ Chu gia ra mặt giải quyết, càng có thể tránh cho nàng khỏi thân phận đào nô, rất nhiều chuyện bất tiện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Trước mắt nàng rất cần những trợ lực như vậy.

Cuối cùng Ninh Anh trải qua một đêm cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định thử một lần. Nếu con đường này không thể thực hiện, cùng lắm lại đổi sang nơi khác, còn nếu nàng có thể xông pha, tương lai chỉ cần đổi nơi kinh doanh là được.

Ngày hôm sau Ninh Anh tìm đến Trình đại nương trước, bảo nàng ấy đến làm chứng, ký kết khế ước thuê mặt bằng với Chu gia.

Nội dung bên trong vô cùng đơn giản, chỉ đề cập đến đến việc phân chia lợi nhuận, Chu gia không có quyền kinh doanh, chỉ cung cấp nhân lực và nơi kinh doanh, những cái khác đều do Ninh Anh tự mình buôn bán xử lý.

Sau khi xong mọi việc, Chu bà tử tự mình giúp Ninh Anh thu dọn một gian phòng để nàng ở, còn có một gian khác nữa để lại cho nha hoàn.

Các phòng còn lại đều khóa, còn mọi thứ trong nhà để đó đều mặc Ninh Anh bày bố.

Ninh Anh tò mò đánh giá gian phòng kia, diện tích không lớn, bên trong có bàn trà, bàn trang điểm, giường cùng ngăn tủ, gia cụ cũng rất cũ, nhưng được cái gọn gàng sạch sẽ.

Có thể làm nơi đặt chân cũng không tồi.

Ninh Anh đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài là hậu viện, tương đối thanh tịnh.

Nghĩ đến tương lai của mình bắt đầu cắm rễ ở chỗ này, nàng không khỏi tràn ngập khao khát. Cảm giác vui sướng này Tần Vương phủ vĩnh viễn không thể thỏa mãn nàng, nàng giống như có được một cuộc đời mới.

Hiện tại đang ngày mùa hè, nàng cũng không có y phục gì, trước mắt trong tay còn có chút tiền, nàng phải để dành chuẩn bị vài cái nồi đất với bếp lò quan trọng hơn.

Cửa hàng của Chu gia không lớn, Ninh Anh suy đi tính lại, có thể đồng thời bày được sáu cái bàn đã không tệ rồi.

Nàng đặt trước tám bếp lò, lại chuẩn bị vài cái nồi đất có tiếng, còn về mấy thứ như bát đũa gì đó, lúc trước Chu lão đầu bọn hắn để lại không ít, có thể trực tiếp sử dụng.

Trong nhà bếp có những thứ gì đều có thể tận dụng, không cần mua sắm, giúp nàng bớt đi không ít phiền toái.

Rất nhanh Chu bà tử đã đưa người hầu bên kia đến, tên Thúy Thúy, dáng vẻ chỉ mới mười ba tuổi, làn da ngăm đen, vóc dáng khá cao, tình tình thật thà phúc hậu, thoạt nhìn không thông minh lắm.

Chu bà tử nói nàng ấy sức lớn, có thể làm việc nặng, miệng không ngọt, nhưng làm việc kiên định, ở bên kia cũng chuyên làm việc nặng, đến đây chắc sẽ giúp được chút ít.

Ninh Anh đón người vào nhà.

Thúy Thúy kia quả nhiên như Chu bà tử nói, sức lực rất lớn, chẻ củi đun nước cũng làm được!

Đương nhiên nấu cơm cũng rất giỏi, ăn một bữa mà Ninh Anh no cả ngày.

Hai người mất hai ngày thời gian thu dọn bày biện bố trí cửa tiệm thỏa đáng, coi như có tiếng cũng có miếng mà khai trương.

Ngày đó cả nhà Chu lão đầu đều đến ăn, còn mang theo pháo đến nổ.

Ninh Anh chuẩn bị măng chua om vịt chiêu đãi người nhà Chu Đại Lang, tổng cộng bảy miệng ăn, dùng bát tô.

Vịt ninh nhừ mỡ mà không ngán, măng chua kích thích khẩu vị, tất cả đều được ninh nhừ.

Đồ ăn đi kèm cũng rất nhiều, có sụn thịt heo, ức gà, đậu phụ, tiết vịt, đỗ ngâm, mộc nhĩ, dưa chuột, cùng với rau xanh theo mùa.

Lần trước Chu lão đầu đã muốn ăn thử món măng om vịt này, lần này bừng bừng hứng thú tới thử.

Khắp phòng đều tràn ngập mùi măng chua thơm lừng, thịt vịt tươi ngon, ninh ra nước canh vàng óng, Ninh Anh xua bóng mỡ trên mặt canh múc cho Chu lão đầu một bát.

Chu lão đầu cũng không sợ nóng, nếm thử một thìa.

Canh vào miệng thuần chua đậm vị, vị giác nhanh chóng được kích thích, mặn ngọt vừa phải, hương vị hoàn toàn khác canh cá lóc hôm nọ.

Chu Đại Lang múc thêm một chén thay lão nương nhà mình, Chu bà tử ăn xong khen không dứt miệng: “Nước canh này ngon quá, rất thích hợp chan canh ăn.”

Mọi người đều bật cười.

Ninh Anh gắp một miếng thịt vịt cho Chu lão đầu, da mềm dẻo, thịt ninh nhừ, không hề có mùi tanh của vịt, rất thích hợp nhất cho những lão nhân gia như lão dùng.

Sau khi ăn xong một miếng thịt vịt, Chu lão đầu hài lòng nói: “Khương nương tử quả nhiên có một tay nghề nấu nướng giỏi!”

Ninh Anh: “Chu lão gia tử đã quá khen rồi.”

Người nhà Chu gia quanh năm làm việc kinh doanh, trong nhà còn thuê được nô tỳ thì đương nhiên cuộc sống trong nhà cũng hơn nhà bình thường một chút.

Chu Đại Lang là người rất biết hưởng thụ, sau khi nếm thử canh măng om vịt cũng gật đầu nói: “Khương nương tử quả thật có bản lĩnh, xem ra phụ thân không nhìn nhầm người.”

Phu thê Chu gia cũng tự thấy không tệ.

Ninh Anh bảo vào bếp chuẩn bị ô mai ướp lạnh làm thức uống đi kèm, Chu bà tử vội kêu nàng tới ăn cùng.

Mọi người quây quần bên bàn cơm nói chuyện phong tục nhân tình, cùng với tình huống bên nhà phu quân của Ninh Anh trước kia.

Gặp được người nhà này, nàng cảm thấy được vận may của mình cũng không tệ.

Hai bên đều ôm tâm lý thử vận may, nàng muốn thử xem có thể ăn được bát cơm này hay không, Chu lão đầu thì lại ngóng trông có thể kinh doanh tốt cửa tiệm.

Bất kể sau này kết quả có thế nào, ít nhất trước mắt song phương đều mong chờ có thể cùng kiếm ra lợi nhuận, tạm thời không tồn tại mâu thuẫn.

Bữa cơm này hai nhà ăn rất thư thái, đợi đến lúc bọn hắn rời đi, Chu lão đầu còn đặc biệt cho hai trăm văn tiền, đồng tiền được dùng dây tơ hồng xâu chuỗi, ý ngụ may mắn.

Ninh Anh cũng không thoái thác, dù sao nàng cũng khai trương cửa hàng, như thế coi như đã gặp may mắn.

Hai ngày sau đều không có một khách nào tới cửa, mãi đến ngày thứ ba, có một gia nô tiến đến đặt trước một bàn cá lóc, một nhà sáu người ăn, nói là bằng hữu làm ăn của Chu Đại Lang, đặc biệt tới thưởng thức, tầm khoảng chạng vạng giờ Dậu canh ba sẽ đến.

Ninh Anh cao hứng không thôi, vội vàng sắp xếp Thúy Thúy vào bếp phụ giúp.

Trong lúc nàng đang hưng phấn chuẩn bị tiếp đãi bàn khác đầu tiên, Yến Tam Lang trước đó đưa nàng đến Bình Châu đang bị người của Lý Du theo dõi.

Người nọ báo cáo từng hành động nhỏ của Yến Tam Lang cho Lý Du, lúc ấy Lý Du mới vừa hạ triều về phủ, nghe được Lương Hoàng nói Viên gia bên kia có tin tức, lập tức truyền người đến hỏi.

Lúc này tiết trời mùa hè nóng bức khó chịu, trong phòng đặt một chậu đá, Lý Du từ bên ngoài khô nóng đi vào trong nhà, cả người đều thư sướng không ít.

Chỉ chốc lát sau Lâm Chính bị dẫn đến, hắn cúi người thi lễ với Lý Du, báo cáo Yến Tam Lang đã từng đi qua Chung Nhạn Sơn, băng qua Khúc trấn bên kia đến bến tàu đi đường thủy xuôi đến Phạn Thành, sau đó lại từ Phạn Thành ngồi thuyền đến Bình Châu, ở lại Bình Châu không lâu thì vòng vèo về kinh.

Nghe được tin tức này, Lý Du chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hỏi: “Thế hiện nay Yến Tam Lang ở đâu?”

Lâm Chính đáp: “Tại huyện Trung.” Lại nói, “Hắn là con út của Giả bà tử ở Viên phủ, Giả bà tử kia lại là nô bộc trung thành của Tưởng Thị, tiểu nô đoán, lộ tuyến kia của hắn hơn nửa có liên quan đến Ninh Anh cô nương.”

Lý Du “ừ” một tiếng, rơi vào trầm tư.

Lâm Chính hỏi: “Chủ tử có muốn bắt hắn tới để thẩm vấn không?”

Lý Du xua tay, “Không cần, tạm thời đừng nên bứt dây động rừng.”

Lâm Chính ngoan ngoãn đợi mệnh lệnh.

Lý Du sửa lại tay áo, nói: “Trước mắt cứ tiếp tục theo dõi hắn, ta tự có tính toán.”

Lâm Chính đáp một tiếng rồi lui xuống.

Chờ lát sau Thôi Thị tiến vào hầu hạ Lý Du thay y phục hàng ngày, thời tiết nóng bức, chất vải quan bào dày hơn lụa mỏng rất nhiều, mặc lên người không được thoải mái lắm.

Đợi hắn mặc xong đồ ở nhà, Thôi Thị lấy canh hạt sen nấm tuyết bỏ sẵn trong hộp đựng đồ dâng lên, nói: “Trời hè nóng bức khó chịu, Nhị Lang ăn một bát canh hạt sen nấm tuyết giải nóng đi.”

Lý Du rửa tay nhận lấy, dùng thìa nếm thử, ngân nhĩ mềm dẻo sềnh sệch, man mát, lại được rưới thêm chút mật, độ ngọt vừa phải.

Hắn chậm rãi dùng xong một chén, bỗng nhiên nhớ tới cháo trắng Ninh Anh làm, có chút thèm, nhưng người không ở trong phủ, hắn chỉ đành đánh mất suy nghĩ này.

Sau khi dùng trà đặc súc miệng, Lý Du lại ăn thêm mấy trái vải.

Nếu là những năm qua, hơn nửa số vải trong phòng đều bị Ninh Anh ăn hết, thậm chí có đôi khi hắn còn phải xin thêm Quách thị, chỉ cần là thứ nàng thích hắn đều chiều, chỉ cần không bắt hắn lên sao Hỏa thì muốn gì được nấy.

Trái vải kia không tính là lớn, màu sắc tươi ngon diễm lệ, nhìn mà thích mắt.

Lý Du nhìn chằm chằm nó một lát, lại nghĩ tới những lời Lâm Chính mới nói.

Nếu Ninh Anh trốn đi là do Yến Tam Lang hộ tống, thế thì chắc chắn hơn nửa Yến Tam Lang biết Ninh Anh đi đâu.

Hắn phải làm sao mới có thể thần không biết quỷ không hay mò đến chỗ Ninh Anh đang ở, khóa người kéo về đây?

Lý Du có vẻ đăm chiêu nghịch trái vải trong tay, lần trước Viên Kiệt mặt dày tới xin lại bức 《 Ngư Ông 》, hắn cảm thấy bức tranh kia cũng chẳng có gì hay bèn trả lại cho Viên Kiệt.

Đương nhiên, hắn còn có thể tặng thêm Viên Kiệt ít đồ, đó chính là khế ước bán thân của Ninh Anh.

Sau khi dứt khoát quyết định, Lý Du cảm thấy tâm trạng thư thái sung sướng hơn hẳn, cơm chiều cũng ăn rất ngon.

Kết quả trước đi ngủ Thôi Thị muốn làm một chuyện hoang đường, từ khi Ninh Anh rời đi Lý Du tựa như hòa thượng không ăn đồ mặn, không chạm qua nữ nhân.

Thôi Thị nghĩ tới chuyện Lý Du đang tuổi dung sức, nếu cứ nín nhịn như vậy sẽ hỏng mất, vốn muốn để cho Mỹ Nguyệt đến hầu hạ, kết quả Mỹ Nguyệt không muốn, đành phải để Xuân Lan chiếm được tiện nghi.

Xuân Lan cầu còn không được.

Thôi Thị đứng ngoài ngóng chờ cũng không biết sao, một thoáng sau chỉ thấy Xuân Lan khóc sướt mướt chạy ra khỏi phòng, dáng vẻ xấu hổ giận dữ muốn chết.

Thôi Thị thầm kêu không ổn, vội vàng đến hỏi nguyên do.

Bên trong phòng ngủ truyền đến giọng nói giận giữ đầy táo bạo của Lý Du, hắn gọi Thôi Thị vào chất vấn.

Thôi Thị thấy sắc mặt hắn không vui, vội giải thích: “Lão nô chỉ lo sau khi Ninh Anh rời đi, trong phòng Nhị Lang không có một người nào tri kỷ…”

Còn chưa nói xong, Lý Du đã ngắt lời nói: “Thôi ma ma hồ đồ rồi, Lý Du ta là người ai cũng có thể ngủ cùng sao?”

Thôi Thị: “…”

Lý Du ảo não nói: “Xuân Lan kia là mặt hàng gì, đáng để ngươi cho vào phòng ngủ của ta?”

Thôi Thị: “…”

Nhất thời bị nghẹn họng.

Lý Du cực kỳ không kiên nhẫn, “Về sau đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy, Xuân Lan kia là hạng dong chi tục phấn, sáng mai tự ngươi tự xử lý đi, đừng để cho nàng ta xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Thôi Thị quẫn bách nói: “Là lão nô không đúng, vốn chỉ muốn…”

Lý Du sốt ruột nói: “Ngươi ở với ta từ nhỏ đến lớn, nếu như ta bằng lòng cân nhắc đến nàng ta thì còn có thể chờ đến hôm nay sao?”

Thôi Thị liên tục gật đầu, biết mình xui xẻo, vội nói: “Lão nô đã hiểu, lão nô đã hiểu, không nên suy đoán lung tung tâm tư của chủ tử.”

Lý Du chỉ vào bà ấy nói, “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Thôi Thị vội vàng đáp: “Lần sau sẽ không viện cớ này nữa, lần sau sẽ không viện cớ này nữa.”

Lý Du không kiên nhẫn đuổi bà ấy ra ngoài.

Thôi Thị thở phào nhẹ nhàng một hơi, cũng may tiểu tổ tông còn nể tình xưa, để lại chút thể diện cho bà ấy, nếu không thì công việc này cũng đi tong.

Chờ bà ấy đóng cửa lui ra, tâm tình Lý Du phiền não, hắn chống nạnh đi tới đi lui.

Hắn vén một lọn tóc buông rơi ra sau tai, liên tục đứng ở trước gương ngắm nghía, càng nhìn cảm thấy lang quân trong gương đẹp, thậm chí còn vén một góc xiêm y lên xem cái bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa của mình, lại vươn đôi chân dài ra, không biết xấu hổ mà nghĩ nam nhân anh tuấn như Lý Du hắn há có thể để cho hạng dong chi tục phấn kia ngủ cùng?

Quả thực là vô cùng nhục nhã!

Chap 61 Chap 60 Chap 59 Chap 58 Chap 57 Chap 56 Chap 55 Chap 54 Chap 53 Chap 52 Chap 51 Chap 50 Chap 49 Chap 48 Chap 47 Chap 46 Chap 45 Chap 44 Chap 43 Chap 42 Chap 41 Chap 40 Chap 39 Chap 38 Chap 37 Chap 36 Chap 35 Chap 34 Chap 33 Chap 32 Chap 31 Chap 30 Chap 29 Chap 28 Chap 27 Chap 26 Chap 25 Chap 24 Chap 23 Chap 22 Chap 21 Chap 20 Chap 19 Chap 18 Chap 17 Chap 16 Chap 15 Chap 14 Chap 13 Chap 12 Chap 11 Chap 10 Chap 9 Chap 8 Chap 7 Chap 6 Chap 5 Chap 4 Chap 3 Chap 2 Chap 1

Prev

Next

แสดงความคิดเห็นเกี่ยวกับเพลง “บทที่ 37”

ทิ้งข้อความไว้

Trả lời Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Name

Email

Website

1 bình luận

  1. 41f455e46d00bcdd9b9491adcfbdd588

    maihoan1702

    Anh tự luyến nhất quả đất luôn đó!

    20/02/2023 at 11:41 chiều

    Trả lời

เรื่องราวที่สมบูรณ์

z3722035599977_5cc9e5597a35e9faa91c6d1a5176a525

หลังจากข้ามเมือง ฉันก็หนีออกมา

ตอนที่ 61 02/21/2023

บทที่ 60 21 กุมภาพันธ์ 2566

z3990256075267_7bac5a3ec90c027bc7c63fa6788a0979

ชีวิตที่สวยงามยังคงอยู่

บทที่ 70 14 กุมภาพันธ์ 2566

บทที่ 69 14 กุมภาพันธ์ 2566

z4077591944944_091e52bc2e873e726a1d046bf7dcfab4

ผิดสัญญากัปตัน

บทที่ 48 – บทที่ 57 11 กุมภาพันธ์ 2566

บทที่ 47 11/02/2023

z3941251571201_47ab5912a728a33988fd4db83ec1c905

เจียง ซี มู่ ฮั่น

บทที่ 18 3 มกราคม 2566

บทที่ 17 3 มกราคม 2566

z3863594490387_3aa85b1ec4e1463f61ac86d982cf4ee6

ภายใต้ดอกกุหลาบ

บทที่ 117 3 มกราคม 2566

บทที่ 116 3 มกราคม 2566

z3277078243423_966d74d88a7c1a9e6eb22442c2bda728

แต่งงานกับหมอเฉพาะทาง

บทที่ 76 16 มิถุนายน 2565

บทที่ 75 23 พฤษภาคม 2565

z3948000889190_85b18feb81ae69f815a66dbec5d4c099

Shen Tien Sinh รู้วิธีเอาอกเอาใจภรรยา

บทที่ 79 29 ธันวาคม 2565

บทที่ 78 29 ธันวาคม 2565

z3665695210633_69e61eca8dbdb4bcebc30d11ebbf7600

กลิ่นฮอร์โมนของคุณ

บทที่ 47 24 ธันวาคม 2565

บทที่ 46 12/24/2022

Tags:

Cung đình hầu tước, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE, kim bài đề cử, mỹ thực, Song khiết, thị giác nữ chủ

บทที่ 39 บทที่ 39

  1. Home
  2. Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa
  3. Chap 39

Chap 48 – Chap 57 Chap 47 Chap 46 Chap 45 Chap 44 Chap 43 Chap 42 Chap 41 Chap 40 Chap 39 Chap 38 Chap 37 Chap 36 Chap 35 Chap 34 Chap 33 Chap 32 Chap 31 Chap 30 Chap 29 Chap 28 Chap 27 Chap 26 Chap 25 Chap 24 Chap 23 Chap 22 Chap 21 Chap 20 Chap 19 Chap 18 Chap 17 Chap 16 Chap 15 Chap 14 Chap 13 Chap 12 Chap 11 Chap 10 Chap 9 Chap 8 Chap 7 Chap 6 Chap 5 Chap 4 Chap 3 Chap 2 Chap 1

Prev

Next

Chương 39: Cô muốn hủy hoại anh ấy sao?

“Bác sĩ Đường, vừa rồi cô ở trong phòng bệnh mà không để ý đến cảnh sát Hứa sao?”

Đường Nguyện vừa nãy còn đang hả hê khi người gặp họa, nháy mắt nụ cười trên khóe miệng bỗng tắt ngúm.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Hứa Tứ, Đường Nguyện cắn môi, bên tai nóng lên.

“Rốt cuộc là làm chuyện gì mà có thể nứt thành như vậy?”

Y tá lẩm bẩm bôi thuốc cho Hứa Tứ xong, lúc này người đàn ông mới nhe răng cười với cô.

Đường Nguyện tức giận lườm anh một cái, cũng không định tiếp tục nán lại nữa.

“Em muốn về nhà à?”

“Ừm.”

Cô thu dọn đồ đạc của mình, trên sườn cổ có một vết hôn đỏ chói, là vừa rồi người đàn ông này đã để lại.

Đường Nguyện kéo kéo cổ áo, miễn cưỡng cũng có thể che khuất.

“Vậy ngày mai anh vẫn muốn ăn cháo.”

Từ khi nằm viện tới nay, ngày nào Đường Nguyện cũng mang cháo đến cho anh làm bữa sáng, mùi vị bình thường không có gì lạ, thế nhưng lại làm cho anh càng ăn càng nghiện, cho dù nửa đời sau ngày nào cũng ăn cháo anh cũng sẽ không ngán.

Nhìn ánh mắt lấp lánh mong chờ của người đàn ông hệt như một con chó nhỏ chờ được ném thức ăn, lồng ngực Đường Nguyện bỗng mềm nhũn.

“Vậy em làm cho anh hai quả trứng muối nữa nhé?”

“Được.” Anh thỏa mãn đáp lời, nhìn người phụ nữ xinh đẹp rồi ngoắc ngoắc ngón tay, “Em lại đây một chút.”

“Anh lại muốn làm gì nữa, vết thương hết đau rồi à?”

Hứa Tứ chỉ vào môi mình: “Hôn chúc ngủ ngon.”

“Không có đâu!”

“Không có anh sẽ không ngủ được.” Vẻ mặt anh nghiêm túc, “Bác sĩ Đường, anh cần hôn ngủ ngon.”

“Hứa Tứ, anh đúng là trẻ trâu mà!”

Mặt Đường Nguyện lộ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn cúi người hôn lên môi Hứa Tứ.

“Ngủ ngon, cảnh sát Hứa.”

Hơi thở của người phụ nữ thơm mát, trong mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, nói xong câu đó liền chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Trái tim đập thình thịch không thôi, Đường Nguyện nắm chặt túi xách trong tay, hít sâu một hơi.

“Bác sĩ Đường, trễ thế này cô mới tan ca à?”

Đường Nguyện mới vừa đi tới cửa thang máy thì thấy Trương Phàm và Hà Tuệ cùng đi ra.

“Bác sĩ Đường mới từ phòng bệnh của anh Hứa đi ra đúng không?” Hà Tuệ mỉm cười.

Đường Nguyện gật đầu, đối với người coi mình là tình địch như Hà Tuệ, cô căn bản không có bất kỳ ý nghĩ nào.

“Muộn vậy rồi hai người còn tới thăm anh ấy sao?”

“Có tin tức tốt muốn nói cho lão đại.” Trương Phàm cười đến híp mắt, anh ta tiến đến trước mặt Đường Nguyện, đè thấp giọng thần bí nói, “Cô là bạn nối khố của lão đại nên tôi cũng không giấu cô làm gì, đơn xin thuyên chuyển đến Bắc Kinh của lão đại đã được duyệt, nghe nói lần này còn muốn thăng chức cho anh ấy nữa.”

Nhìn vẻ vui sướng không giấu được trên mặt Trương Phàm, Đường Nguyện nhất thời giật mình tại chỗ.

“Anh ấy chủ động xin thuyên chuyển đến Bắc Kinh?”

“Đúng vậy, đội trưởng Hứa mấy năm gần đây liều mạng điều tra án, chính là vì mong một ngày có thể đến Bắc Kinh nhậm chức.”

Đường Nguyện hé miệng, lại phát hiện mình không nói ra được lời nào.

Tần Hằng đã sớm báo cho cô biết chuyện Hứa Tứ sẽ bị điều đi Bắc Kinh, nhưng Đường Nguyện cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, thì ra đây cũng niềm mong ước mà anh theo đuổi.

Cô ngơ ngẩn đi ra khỏi bệnh viện, đã tám giờ tối mà bầu trời vẫn còn hơi xám.

“Bác sĩ Đường.” Phía sau truyền đến một giọng nữ.

“Bác sĩ Đường, đang vội về nhà sao?” Hà Tuệ nhếch môi nhìn Đường Nguyện, “Gần đây có quán cà phê không tệ, có muốn đến ngồi một lát không?”

“Buổi tối uống cà phê không phải sẽ không ngủ được sao?”

Hà Tuệ mỉm cười, cô ta vén mái tóc rũ xuống má ra sau tai.

“Nhưng bác sĩ Đường đêm nay thoạt nhìn cũng không giống như có thể ngủ ngon.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn cùng cô tâm sự mấy chuyện thú vị thôi, ví dụ như Hứa Tứ?”

Đường Nguyện không muốn nói chuyện với Hà Tuệ lắm, nhưng thấy dáng vẻ nắm chắc phần thắng của đối phương, cô vẫn không nhịn được tò mò.

Liên quan đến Hứa Tứ, Hà Tuệ có thể nói gì với cô đây?

“Cho tôi một ly kem Mỹ, cho cô đây một ly sữa.” Hà Tuệ tự chủ trương gọi món.

“Bác sĩ Đường, hy vọng ly sữa này sẽ giúp cô ngủ ngon tối nay.”

“Cô Hà không cần lo lắng về tình trạng giấc ngủ của tôi, chúng ta nên lời ít ý nhiều nói chuyện đi.”

Hà Tuệ nghịch chiếc thìa trong ly kem, động tác nhìn như thờ ơ.

“Bác sĩ Đường, thật ra tôi đã sớm biết quan hệ giữa cô và anh Hứa không bình thường, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản sự thật tôi sắp cùng anh ấy đi Bắc Kinh.”

“Theo tôi được biết, hai người chưa chính thức ở bên nhau.”

Ánh mắt Hà Tuệ dừng lại ở vết đỏ thấp thoáng trên cổ Đường Nguyện, bàn tay cầm ly kem siết chặt vài phần.

“Nói cho cùng, hiện tại anh Hứa cũng là một người đàn ông dồi dào sức trẻ, có nhu cầu về phương diện nào đó cũng là điều rất bình thường, tôi nghĩ cô Đường hẳn là sẽ không ỷ vào tầng quan hệ này mà tùy tiện can thiệp vào sự lựa chọn của anh Hứa đâu nhỉ.”

Cô ta muốn kích động Đường Nguyện, muốn cho Đường Nguyện biết khó mà lui.

“Cô Hà lo lắng nhiều rồi, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn can thiệp vào lựa chọn của anh ấy.”

“Đàn ông đều có tinh thần chiến đấu, với khả năng của anh Hứa, anh ấy xứng đáng có một nơi tốt hơn để đi, hơn nữa khi đến Bắc Kinh rồi, tôi không chỉ có thể khiến anh ấy thể hiện tài năng của mình, tôi còn có thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa.”

“Cô Hà, anh ấy không phải loại người như cô nói, có lẽ cô hiểu nhiều người, nhưng cô không hiểu Hứa Tứ.”

Hứa Tứ không phải là một người quan tâm đến tiền tài và danh vọng.

“Bác sĩ Đường, bốn năm trước cô hủy hoại một vị cảnh sát nhân danh, bốn năm sau vẫn muốn hủy hoại luôn con trai ông ấy sao?”

Chap 48 – Chap 57 Chap 47 Chap 46 Chap 45 Chap 44 Chap 43 Chap 42 Chap 41 Chap 40 Chap 39 Chap 38 Chap 37 Chap 36 Chap 35 Chap 34 Chap 33 Chap 32 Chap 31 Chap 30 Chap 29 Chap 28 Chap 27 Chap 26 Chap 25 Chap 24 Chap 23 Chap 22 Chap 21 Chap 20 Chap 19 Chap 18 Chap 17 Chap 16 Chap 15 Chap 14 Chap 13 Chap 12 Chap 11 Chap 10 Chap 9 Chap 8 Chap 7 Chap 6 Chap 5 Chap 4 Chap 3 Chap 2 Chap 1

Prev

Next

แสดงความคิดเห็นเกี่ยวกับเพลง “บทที่ 39”

ทิ้งข้อความไว้

Trả lời Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Name

Email

Website

เรื่องราวที่สมบูรณ์

z3722035599977_5cc9e5597a35e9faa91c6d1a5176a525

หลังจากข้ามเมือง ฉันก็หนีออกมา

ตอนที่ 61 02/21/2023

บทที่ 60 21 กุมภาพันธ์ 2566

z3990256075267_7bac5a3ec90c027bc7c63fa6788a0979

cuộc sống vẫn tươi đẹp

Chương 70 Tháng Hai 14, 2023

Chương 69 Tháng Hai 14, 2023

z4077591944944_091e52bc2e873e726a1d046bf7dcfab4

vi phạm hợp đồng thuyền trưởng

Chương 48 – Chương 57 Tháng Hai 11, 2023

Chương 47 02/11/2023

z3941251571201_47ab5912a728a33988fd4db83ec1c905

Giang Tây Mộ Hàn

Chương 18 Tháng Một 3, 2023

Chương 17 Tháng Một 3, 2023

z3863594490387_3aa85b1ec4e1463f61ac86d982cf4ee6

dưới bông hồng

Chương 117 Tháng Một 3, 2023

Chương 116 Tháng Một 3, 2023

z3277078243423_966d74d88a7c1a9e6eb22442c2bda728

kết hôn với một chuyên gia

Chương 76 Tháng Sáu 16, 2022

Chương 75 23 Tháng Năm, 2022

z3948000889190_85b18feb81ae69f815a66dbec5d4c099

Thần Tiên Sinh rất biết chiều lòng vợ.

Chương 79 29 Tháng mười hai, 2022

Chương 78 Tháng Mười Hai 29, 2022

z3665695210633_69e61eca8dbdb4bcebc30d11ebbf7600

ngửi thấy nội tiết tố của bạn

Chương 47 Tháng Mười Hai 24, 2022

Chương 46 24/12/2022

thẻ:

1v1, chức nghiệp tinh anh, đô thị tình duyên, nhẹ nhàng tình cảm, quân nhân

Google dịch

Google แปลภาษา


Video Ngày mai cũng muốn gặp anhchương-chap mới nhất 2023

Related Posts